*Chương này còn có nội dung ảnh, nếu như khách hàng không thấy nội dung chương, vui tươi bật chính sách hiện hình hình ảnh của trình chuẩn y để đọc.

“Cháu nên đi thi, con cháu xuống xe cộ đây.” Du Ánh Tuyết không bàn cãi với Kiều Phong Khang nữa, cô bã bước xuống xe.Đầu óc cô ngột ngạt bước vào trường, hồn nhiên không chú ý tới mấy chữ “hết lần này cho tới lần khác” của anh.Ánh mắt Kiều Phong Khang luôn dõi theo bóng sườn lưng mảnh khảnh kia.Cho cho đến khi cô trả toàn mất tích trong đám đông bắt đầu chịu tách mắt, tài xế chạy đi.Tâm trạng của anh ấy rất tốt.Một mặt khác.Mặc dù hai câu sau cùng không đạt thành thừa nhận thức phổ biến với chú ba, nhưng bây giờ xem như hai bạn giảng hòa, rộng nữa, cô cũng không hề không nhà để về nữa, điều này khiến cho tâm trạng cô tốt lên cực kỳ nhiều.Chỉ là, ở đầu cuối vẫn nhớ mang đến cảnh tượng như mơ mà chưa phải mơ tối sang một cách cực nhọc hiểu.Nếu như đó là thật, đáng lẽ biểu thị của chú ba hôm nay không thể bình thường như vậy new phải.Nhưng ví như là giả...!Cô vậy mà lại làm mộng xuân.Mười tám tuổi mơ thấy mộng xuân thì cũng đọc được, nhưng đối tượng người tiêu dùng trong giấc mơ lại là chú tía của ck chưa cưới của mình...!Chuyện này, không ngoài quá hoang đường.Du Ánh Tuyết đã nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên.Cô lấy smartphone ra, cúi đầu xem, là 1 trong những tin nhắn đến từ Kiều Minh Đức.“Ánh Tuyết, em cần thi giỏi đó, nhất thiết không được để ông xã tương lai của em là anh mất mặt.Đúng rồi, nửa mon sau sẵn sàng “tiếp giá”, cậu trên đây được nghỉ, trở trở lại thăm em.” Du Ánh Tuyết đọc tin nhắn, sửng nóng một thời điểm lâu.Cách màn hình, vào đầu cô còn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười luôn luôn luôn cà lơ phân phất của Kiều Minh Đức.Người này, là ông xã chưa cưới của cô...!Đối tượng cô cần chung thủy...!Nhưng về tối qua cô lại xem chú của anh ta thành đối tượng mộng xuân một cách hoang đường.Nếu để Kiều Minh Đức biết, e rằng hiệu quả sẽ...!Du Ánh Tuyết nhấp lên xuống đầu, căn phiên bản không dám nghĩ mang lại hậu trái đó.Thất vọng, đau khổ, đời nào chỉ có 1 mình Kiều Minh Đức? phụ huynh của Kiều Minh Đức coi cô con dâu mà đối đãi các năm như vậy.Trong dịp nhất thời, áy náy y hệt như dây leo lập cập bò đầy lòng Du Ánh Tuyết, tiến vào đông đảo ngóc ngách. Cô hít sâu một hơi, rồi thở ra một hơi bi thương bực, cầm smartphone trả lời lại: “Biết rồi, em ở trong nhà chờ anh.” gửi tin nhắn nhắn xong, Du Ánh Tuyết bước vào trường thi, tắt điện thoại.Phùng Linh Nhi cũng vào theo, sau khi hai fan cùng khích lệ nhau thì giờ đồng hồ chuông vang lên, ngay sau đó cuộc thi diễn ra hồi hộp mà gồm thứ tự.Cả ngày đều căng thẳng mệt mỏi thi cử.Sau lúc thi xong xuôi môn Toán đã là năm giờ chiều.Tuy rằng Du Ánh Tuyết luôn luôn nghĩ tới lời nhắn của Kiều Minh Đức, nhưng mà nhớ tới câu hỏi Kiều Phong Khang nói đang đón cô về nhà, cô vẫn nặng nề nén vui vẻ.Lúc Du Ánh Tuyết trở về phòng để ngủ dọn trang bị đạc, mấy bàn sinh hoạt khác vào phòng cũng đang dọn dẹp, bên trong lộn xộn cả lên.Đồ của cô ít, nhỏ dại gọn, rất dễ dàng thu dọn.Du Ánh Tuyết đang ngồi dưới khu đất xếp đồ, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy vào từ bên ngoài.Chỉ nghe thấy Thanh Nhi lao vào ngạc nhiên hô hoán lên: “Các đồng chí, tớ lại gặp mặt anh ấy rồi! phái mạnh thần đó! Lại đẹp trai tới chiều cao mới! làm sao bây chừ làm sao bây giờ, tớ sắp tới mê bị tiêu diệt rồi!” “Ai thế? Đến nỗi cậu phô trương như vậy?” “Còn là ai được nữa! fan đó đó!” hai tay Thanh Nhi kích hễ gõ lên lắp thêm hút ẩm trên tường.Du Ánh Tuyết ngửng đầu.Anh mang đến rồi ư? “Có thật sự đẹp mắt trai như cậu nói không?” Trong phòng ngủ, mấy cô gái chưa từng gặp mặt Kiều Phong Khang cụ thể mang theo thái độ hoài nghi.Thanh Nhi là 1 người cực kỳ mê trai, thấy trai rất đẹp là không bước chân nổi.“Không tin thì cậu từ đi xem đi, ngay dưới cam kết túc xá của bọn chúng ta.Tớ bảo đảm mấy oppa chân dài mà cậu thích không chỉ có thua kém một chút thôi đâu.” “Anh ta tới dưới ký kết túc xá của chúng ta rồi hả?” fan tiếp lời chính là Du Ánh Tuyết mãi vẫn ko lên tiếng.Không ngóng Thanh Nhi gật đầu, cô đã đứng lên ra ngoài phòng.Chỉ phải đứng trên hành lang, liếc xuống đã nhìn thấy anh.Trong đám học viên trẻ tuổi, anh đứng đó, chín chắn điềm tĩnh, khí gắng nghiêm nghị.Khí chất trưởng thành và cứng cáp và kiêu kỳ kia, phần nhiều cậu trẻ trai tuổi kề bên không thể sánh được.“Xem đi xem đi, có phải cực kỳ đẹp trai xuất xắc không?” “Oppa chân dài phiên bạn dạng đời thực!” “Dáng như bạn mẫu, phương diện như hết sức sao, thân cầm cố giàu có, má ơi, trường hợp ai là người thiếu nữ của anh ấy thì thừa hạnh phúc.” sau khi tiếng buôn chuyện như thủy triều vang lên, mặt tai lại phạt ra tiếng thét ngạc nhiên: “Ôi! Anh ấy chú ý về phía chúng ta kìa!” “Không phải là chú ý tớ chứ?” Thanh Nhi khoa trưng ôm ngực: “Không được, tớ sắp tới nghẹt thở rồi.” Tình cảnh phô trương như vậy, Du Ánh Tuyết đã dần dần quen rồi.Cô tại tầng năm, Kiều Phong Khang tại tầng một, cách khoảng cách xa như vậy, tầm mắt của lũ họ giao nhau giữa không trung.Kiều Phong Khang ko lên tiếng, chỉ giơ điện thoại thông minh trong tay.Du Ánh Tuyết mau chóng hiểu, lấy điện thoại của chính bản thân mình ra.Một giây sau, anh đã call điện tới.Du Ánh Tuyết cảm thấy ánh mắt mấy cô bé bên cạnh bao gồm Thanh Nhi đa số quét về phía mình, giống như tia X-quang, khiến da đầu cô căng chặt.“Chú ba.” Cô hạ giọng hỏi, kiêng mấy loại lỗ tai dựng đứng mặt kia.“Đã thu dọn hoàn thành hết rồi chứ?” “Vâng.Cũng ngừng rồi.” “Để tôi lên.” “Đừng, chú đừng lên đây.” Du Ánh Tuyết liếc đám đàn bà kích động mặt cạnh: “Cháu ít đồ, cháu tự bản thân xuống.Chú ở đó chờ con cháu đi.” Du Ánh Tuyết không nói thêm gì nữa, hớt tóc điện thoại.Thật ra là vì vì...!Không chịu nổi mấy góc nhìn như mong mỏi thiêu cháy cô mặt kia.Con gái mê trai đúng là quá kinh khủng.Có điều...!Kiều Phong Khang thiệt sự có điều kiện để fan ta say mê.Có lẽ ăn uống sạch trai gái già trẻ em cũng chưa phải nói ngoa.Nếu ai là người thiếu nữ của anh, tạm thời không bàn chuyện có phúc, mỗi ngày cản hoa đào mang đến anh đã và đang đủ khiến cho người ta phiền lòng rồi? Nhưng...!Chờ đã...!Tại sao cô lại nghĩ về chuyện này? Người phụ nữ của anh đâu có liên quan gì cho tới cô.Đây là chuyện huyện đảo cô tô nên thân thương mới phải.Du Ánh Tuyết cấm bản thân nghĩ về ngợi lung tung, húi điện thoại, Thanh Nhi trực tiếp xay tới.“Cậu được đó, Ánh Tuyết, té ra cậu che kỹ như vậy.Nói cả một dịp lâu như thế, sau cuối nam thần là các bạn trai của cậu, cậu lại chẳng thèm nói giờ nào, không ngoài quá bình tâm rồi đó? Không! Là cậu quá bao gồm phúc!” bạn trai ư...!“Ai bảo anh ta là bạn trai của tớ?” Du Ánh Tuyết đẩy Thanh Nhi vờ vịt muốn kéo tay cô ra, cúi đầu, lại nhìn thấy bóng dáng lỗi lạc kia, tim đập rộn lên, ko kể miệng thì bảo: “Cậu không phát hiện tuổi của bầy tớ chênh lệch hơi các hả?” Nói thật, tuy vậy Kiều Phong Khang đã ba mươi, tuy vậy trông cực kỳ trẻ tuổi, trang bị duy nhất biểu lộ rõ lứa tuổi chỉ có khí nạm thành thục kia.“Bây giờ đồng hồ đang phổ biến kiểu ông chú giành được không? Tớ mê thích loại đàn ông bởi thế đó.Cậu ngó test mấy tên đàn ông phía dưới xem, ai hoàn toàn có thể sánh bởi anh ấy?” Lời Thanh Nhi nói ngược lại không sai.“Anh ta thiệt sự chưa hẳn bạn trai tớ, chỉ cần chú của tớ.Chú ba của tớ.” Cô nhấn mạnh vấn đề hai chữ “Chú ba”.Đúng vậy, anh là chú, cũng chỉ cần chú mà thôi! Nhìn dáng vẻ tiếc nuối của Thanh Nhi, Du Ánh Tuyết new trầm giọng nói thêm một câu: “Cậu đừng thân thương lung tung, tớ đang có bạn trai từ tương đối lâu rồi.” “Thật hả?” Thanh Nhi nửa tin nửa ngờ.“Lừa cậu thì tớ là chó con.Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ với đồ xuống lầu đây.” Còn nói tiếp với cô ấy, chắc chắn sẽ không dứt được.Du Ánh Tuyết xách theo vali xuống lầu, Kiều Phong Khang bước tới, không tự nhiên lắm nhấn lấy vali vào tay cô.Cho dù không xoay đầu lại, Du Ánh Tuyết vẫn đang còn thể xúc cảm được đông đảo ánh mắt hâm mộ phía sau.Ừm! Nói thật, cảm giác này thực sự hoàn toàn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bất kỳ người thiếu phụ nào.Đi cạnh bên Kiều Phong Khang, phần trăm quay đầu lại gần như là là 200%, gồm điều...!Sao nhị người bọn họ lại bị xem thành tình nhân chứ? Lên xe cộ của Kiều Phong Khang, xe chạy được một lúc, Du Ánh Tuyết bắt đầu phát hiện căn bạn dạng không yêu cầu đường quay về biệt thự.“Chúng ta ko về đơn vị ạ?” Du Ánh Tuyết hỏi.“Ra ko kể ăn.” Du Ánh Tuyết ko nói gì, gật đầu.Nhiều năm như vậy, cô cùng Kiều Phong Khang bao gồm rất ít cơ hội ra ngoài nạp năng lượng cơm, bình thường đều là các bạn họ Kiều cùng ăn chung cùng với nhau.Hôm nay, có lẽ là nhằm khao cô thi đại học, cũng chính là vì khó khăn lắm hai bạn mới làm hòa.Trên lối đi Du Ánh Tuyết nghĩ, chẳng mấy chốc, xe cộ đã tạm dừng trước một nhà hàng Michelin. Kiều Phong Khang giao khóa xe xe cho nhân viên cấp dưới nhà hàng, dẫn Du Ánh Tuyết cách vào.Trong cả quá trình, Kiều Phong Khang chọn đồ ăn, nhưng mà Du Ánh Tuyết phạt hiện, tất cả các món vậy mà hồ hết là thứ mình đang có nhu cầu muốn ăn.Du Ánh Tuyết nhìn châm bẩm vào món ăn trong giây khắc rồi lại quan sát Kiều Phong Khang.Sở yêu thích của cô, anh đầy đủ rõ ràng, hay....!Chẳng qua chỉ nên trùng hợp? “Nhìn đồ vật gi đó?” Kiều Phong Khang cảm thấy được góc nhìn thăm dò của Du Ánh Tuyết, giương đôi mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô.“Không có gì, con cháu chỉ cảm giác chú cực kỳ biết điện thoại tư vấn món, vừa khéo món nào con cháu cũng thích.” Du Ánh Tuyết cười thế đũa lên, ăn luôn mồm luôn miệng.Trùng hợp, cũng chưa đến nỗi trùng vừa lòng nhiều do đó chứ? chũm nên...!Tuy rằng thông thường dáng vẻ của chú ấy ba luôn luôn lặng như băng, lại hung ác nữa, tuy nhiên thật ra y hệt như lời dì Lý nói, anh đối xử với bản thân xem như rất tốt đúng không? “Hôm ni thi vắt nào?” miễn mức giá Kiều Phong Khang không liên tiếp chủ đề của cô.Sở say mê của bé nhóc này, anh nghĩ, có lẽ rằng không ai hoàn toàn có thể biết rõ hơn so với anh.Ví dụ như, cô phù hợp tem, sách, tranh, CD, thậm chí trong cả việc cô ưa thích phim hoạt thể loại gì, anh cũng tương đối rõ ràng.“Xem như suôn sẻ.” Du Ánh Tuyết ghi nhớ tới gì đó, cắm đầu đũa, ánh nhìn thăm dò chú ý Kiều Phong Khang: “Lần trước trợ lý Nghiêm nói, giả dụ như con cháu thi tốt, chú sẽ quan tâm đến việc cho cháu tới đh Bắc An, gồm thật vì thế không?” Kiều Phong Khang ko ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Giả đấy.” không thể do dự, 1-1 giản xong khoát.Du Ánh Tuyết bị nghẹn nửa ngày new thốt ra được hai chữ từ vào cổ họng: “Lừa đảo.” Cô không dám nói vượt lớn, chỉ nhỏ tuổi giọng lẩm bẩm.Nhưng nhận được công dụng như vậy, Du Ánh Tuyết lại không có phản ứng mạnh dạn như cơ hội biết buộc phải thi đh An Lập ban đầu.Không, nói đúng ra, bây chừ cô có xu thế học đh An Lập hơn.Không nên là sau khi mình bị Kiều Phong Khang bức ép sẽ bị quân lính hóa rồi chứ? trong cả suy nghĩ bình thường cũng không có.Du Ánh Tuyết không nhịn được, vào lòng âm thầm mặc niệm thay bản thân mình.“Việc có tác dụng thêm sau khi xuất sắc nghiệp, con cháu đã có ý tưởng phát minh gì chưa?” tiếng nói của Kiều Phong Khang kéo lại để ý đến bay xa của cô.Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Thi đại học quá bận rộn, còn chưa nghĩ được không ít như vậy.Chỉ rất có thể chờ thi dứt thì tìm phổ biến với Phùng Linh Nhi.”

*
Kiều Phong Khang nhướng mày, trong mắt gồm ý cười nhàn nhạt.Xem như nhỏ nhóc này là gồm một lần thức thời, không đơn lại với anh..