Cũng sẽ được một thời gian kể từ khi mình gật đầu một sự thật không mấy hào hứng rằng phiên bản thân không phải một điều gì đấy quá đặc biệt....
Bạn đang xem: Thật khó để ưa cô ấy mà
Cũng vẫn được 1 thời gian kể từ lúc mình đồng ý một sự thật không mấy niềm phần khởi rằng bản thân không phải một điều nào đấy quá sệt biệt.
Thú thiệt là tính từ lúc khoảnh xung khắc ấy, cuộc sống thường ngày mình giảm sự độc đáo đi mấy phần.
Mấy ngày hôm trước mình bao gồm up vài những video clip của Dictionary of Obscure Sorrowsnhư Sonder, Onism, Alazia, Vemödalen,... Trên facebook. Một cái ở Quora với vài loại ở trang cá nhân.
Đó là một trong những điều giỏi ho đấy chứ. Vì ít nhất mình cảm giác những đoạn clip ấy như là mình: tuy không phải một thứ nào đấy đặc biệt, thượng đẳng, nhưng là một trong những thứ không giống lạ, một món hơi uniquemột tí ở bơ vơ ở một kệ hàng nào đấy của rất thị. Một món nào đấy ít fan cần, nhưng lại có một vài tín đồ bỏ cả đời nhằm tìm kiếm. Có những lúc đứng bên trên tầng 14 chú ý xuống, mình nhìn những con người bé dại bé tội nghiệp sẽ lê phần đa bước căng thẳng trên vỉa hè, các cái xe máy di chuyển nhàm chán dọc các con con đường và thấy thật buồn. Vì mình cũng là một phần của thế giới nhàm ngán ấy, vì ai cũng như ai. Ai cũng như ai, điều quan trọng phải nhắc lại bố lần.

Chúng ta bước đi với mẩu chuyện của bao gồm mình, đứng trên tầng 14 cùng với câu chuyện của chính bản thân mình và nhìn chũm giới vận động xung quanh với ánh mắt khinh khỉnh. Cho tới một ngày phân biệt sự thật nai lưng trụi rằng ai cũng có câu chuyện của riêng họ, những câu chuyện đa dạng và đầy màu sắc sắc. Họ là nhân vật thiết yếu trong bộ phim truyền hình của mình cùng là nhân đồ phụ trong bộ phim truyền hình của những người dân khác.
Có một xúc cảm rất lạ mọi khi biết được rằng mọi fan cũng trăn trở phần đông điều giống như mình, cũng ngồi dựa lưng vào tường mỗi tối để nhìn vào không gian vô tận trong căn phòng tối om, cũng stress đứng ngóng thang lắp thêm cùng số đông lăn tăn về các bước trong ngày, cũng ngồi cong sống lưng trước máy tính xách tay làm những bài toán nhàm chán cho xong, cũng mở đôi mắt thao lếu láo nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời trong một đêm trời mưa trung bình tã, cũng thỉnh thoảng nước đôi mắt lăn lâu năm trên má vì đơn độc ơi là cô đơn...
Đó là khi mọi fan sống một cuộc sống nhàn nhàn, nghĩ hầu hết điều bình thường, mỉm cười với phần đông điều đơn giản dễ dàng thì ta lại bắt buộc sống một cuộc sống thường ngày nhàm chán, khô nóng và cô độc hơn.
Nếu như hầu như mọi fan sống phụ thuộc vào checklist:1. Ra đời√2. Học tiểu học√3. Thi cử, rồi học tập THCS√4. Lặp lại, rồi học tập THPT√5. Thi đại học√6. Học tập đại học7. Kiếm một vấn đề làm8. Lập gia đình9. Sinh con10. Cho nhỏ đi học11. Giúp bé kiếm việc làm12. Giúp nhỏ lập gia đình...
Thì chúng ta lại sinh sống theo một project:Tìm được người bạn đời, cùng cả nhà lập một dự án công trình giúp nâng cấp dân trí, sau đó sống ở một căn nhà giữa thảo nguyên bao la của Bắc Âu. Sống một cuộc sống không đề nghị của người hiện đại.
Nếu tựa như các checklist-ers gặp gỡ nhau, họ có thể hỏi nhau về những mục tiêu chung của đời họ:- cháu nó bao nhiêu tuổi?- học tập lớp mấy rồi?- Thi đại học chưa? bao nhiêu điểm?- học tập trường nào?- khi nào ra trường?- Có bài toán làm chưa?- đem vợ/chồng chưa?- bao gồm con chưa?- Con bao nhiêu tuổi?...
Đấy, họ luôn có các chủ đề khủng thú vị như thế, rồi lại không ngừng mở rộng ra mà nói thêm. Chẳng hạn như nói theo một cách khác thêm về cách dạy con của nhau, hoàn thành rồi khoe con của mình. Hay là họ nói về công việc của mình, dạy dỗ đời vài bố câu cho những người khác. Rồi nếu cảm thấy cuộc nói chuyện có vẻ hanh hao quá, họ nói cách khác về những lĩnh vực khác,... Chẳng bao giờ hết chuyện để nói. Thật tuyệt.
Còn sống như 1 project, bọn họ sẽ thô như một chương trình pascal,đặt ra hàng loạt các câu hỏi và tự đi kiếm câu trả lời:- vày sao mình đề xuất đi học? -> bởi mình cần tri thức, với mình yêu nó.- Mình đề nghị học gì, cùng ở đâu? -> Mình nên học những điều mình có hứng thú, cùng ở một môi trường xung quanh năng động.
Đôi khi nó lòi thêm câu hỏi từ câu trả lời:- mình muốn gì? - mình đang có nhu cầu muốn những kiến thức chuyên môn, tới địa điểm tới chốn, tuy nhiên không được thừa nhàm chán.- vày sao phải ở môi trường năng động? - vị ở đócó những cơ hội.
Đôi là những thắc mắc đòi hỏi để ý đến thật nhiều:- Mình bao gồm nên học tập tiếp đại học không? Điều này còn có thật sự đề xuất thiết?- mình phải làm gì để kiếm được người tất cả cùng nhân sinh quan?
Vì nó khô cứng, phải khi gặp mặt những chuyện không liên quan, nó thường đặt câu hỏi:- vì sao phải thao tác này? Nó đâu bao gồm trong kế hoạch?- làm quen với tất cả người là tốt, nhưng mà nói rất nhiều chuyện phiếm vô nghĩa này làm gì?
Hoặc đều điều rất bình thường nhưng vẫn phải lưu ý đến rất nhiều:- Mình có thật sự đề nghị mua món này không? nếu không mua thì cảm xúc có bị tiêu cực đi không? Nếu gồm thì từng nào phần? Và xúc cảm bị ảnh hưởng bấy nhiêu thì có ảnh hưởng tới chiến lược không?- Mình tất cả thật sự muốn nạp năng lượng món này không? dự định tối nay đâu phải chỉ thế? lý do mình ko nói cùng với cô ấy rằng mình không thích ăn món này? giả dụ nói ra thì cô ấy sẽ hiểu mang lại hay sẽ cảm giác bị tổn thương? còn nếu như không nói thì mình gồm bị tổn thương không? Nói hay là không nói sẽ giỏi cho quan hệ này hơn?- Nhưng, mình gồm thật sự cần mối quan hệ này không?
Tất nhiên chưa phải mọi thắc mắc đều có thể trả lời, không hẳn mọi thông tin đều sở hữu sẵn. Các thứ đã trở nên bỏ qua, nhưng một lúc gì đấy nó lại vào guồng. đôi lúc những thắc mắc khiến bản thân mình khá cứng nhắc. Chỉ vày một điều nào đấy không phải mục tiêu của mình, mình số đông phớt lờ và bỏ qua.
Ví dụ như bản thân đi ăn. Đôi khi mình ăn tại một quán cao cấp và dịp nào phần ăn cũng như lúc nào, cũng chỉ bao gồm một lượng y hệt như nhau. Đôi khi mình ăn tại một quán bình dân, cùng lượng thức nạp năng lượng tùy vào vai trung phong trạng lẫn cảm tính của fan đầu bếp hàng ngày mỗi khác. Thì mình cảm giác thật sự khó chịu khi bao gồm sự chênh lệch suất ăn vào mỗi hôm. Mặc dù cho có hôm thấp hơn thì cũng có thể có hôm các hơn, và cụ thể đồ ăn uống ở đó nhiều hơn thế nữa ở cửa hàng đắt tiền. Nhưng vì thứ mình hướng về là sự chủ yếu xác, chứ không cần phảilượng thức ăn, vậy nên mình vẫn cảm xúc rất khó chịu về sự chênh lệch ấy.
Một số tỉ phú cũng sống theo project, tiêu biểu vượt trội như Mark Zugkerberg cùng Bill Gates. Khi họ được vấn đáp rằng có chấp nhận đóng tiền từ thiện không thì họ trả lời thẳng thắn là không. Mặc dù họ vẫn đang còn những quỹ tự thiện của bao gồm họ. Họ phủ nhận đóng tiền từ thiện dễ dàng và đơn giản vì kia không phía trong kế hoạch của họ. Họ sẽ lên kế hoạch hẳn hoi cho bài toán từ thiện, và đóng tiền từ thiện không nằm trong kế hoạch đó, nên họ không làm.
Nếu tựa như các người sống theo checklist mỗi khi cảm thấy lạc đường chỉ việc giở lại danh sách những câu hỏi cần có tác dụng của cuộc đời và dò xem nên thao tác làm việc gì là ngừng thì những người dân sống theo project phải bám sát kế hoạch của bản thân mỗi ngày và không được để nó bị rơi lệch đi. Mỗi khi xong được một việc trong danh sách checklist (ví dụ đậu đại học), phần nhiều checklist-ers sẽ được thưởng một niềm vui sướng ngắn ngủi dẫu vậy quý giá. Và chính là động lực để họ tiếp tục kết thúc những bài toán khác. Các projecters sẽ không cảm thấy vui chỉ vì họ đậu đh nếu vấn đề đó không nằm trong kế hoạch, vật dụng họ cần là 1 điều gì đấy có chân thành và ý nghĩa thực sự so với cuộc đời của họ, một điều nào đấy tác động tích cực và lành mạnh tới chiến lược của họ.
Thế nhưng có vẻ như cuộc sống đời thường ngày càng phức tạp, và một chiếc checklist là kế sách quá đơn giản để đối phó với cuộc đời. Đây không phải là trong thời điểm của thời gian bao cấp, chưa hẳn những năm nhưng cần kết thúc các tiêu chí để cảm nhận trợ cấp. Đây là 1 trong những cuộc đời đầy màu sắc, và chúng ta cần yêu cầu trở thành một chiến binh.
Nói tầm thường là mình hơi cô độc giữa những ngày tháng vừa qua. Giả dụ như hồ hết người có thể kết chúng ta một cách dễ ợt thì mình lại cực khổ hơn vày phải vấn đáp hết những thắc mắc như: Bạn này có phù hợp không? Tính biện pháp giống nhau không? Gu âm nhạc, ẩm thực thế nào? ý kiến sống ra sao? có thể share cùng nhau không? rất có thể xếp vào nhóm nào: bạn thân, chúng ta cùng phòng, bạn đồng hành, tri kỉ, bạn đời, các bạn xã giao, chúng ta chung bàn,...?
Mà kế hoạch của chính bản thân mình nó lại hơi dị một tí, yêu cầu rất không nhiều ""sự"" kết các bạn nằm trong kế hoạch. Thế cho nên mỗi khi nhận thấy mọi bạn vui ơi là vui, mình hồ hết thấy cạnh tranh hiểu vì... "có gì mà vui vượt vậy :("". Và bởi mình không kết bạn cho có, cho đỡ cô đơn nên bài toán kết các bạn lấy số lượng là không bắt buộc thiết.
Nhưng vẫn thật tốt nếu bao gồm thể chạm chán những bạn cùng nhân sinh quan lại và thuộc tần số. Cùng tuyệt không chỉ có thế khi hoàn toàn có thể tạo lập được những mối quan hệ với họ.
Xem thêm: Cách Tính Giới Hạn Lim - 7 Cách Tính Lim Cực Kỳ Đơn Giản Và Chính Xác 100%
Thế buộc phải mình lại lên kế hoạch:Cần nên đi đâu để kiếm được những người cùng nhân sinh quan? cần được làm gì? rất cần phải trở thành người thế nào thì mới rất có thể gây chú ý được với hầu hết người mình muốn gây chú ý? Yêu cầu tri kỉ như thế thì mình cần có những phẩm chất gì?
Thế nên, mình ra quyết định đứng ra tổ chức triển khai Offline udbadajoz.net từng tháng một lần, cho người giống như mình :D Và bài viết này cũng bên trong kế hoạch quảng cáo mang lại buổi offline.
